Bạn đang đọc truyện Thầy À! Sao Lại Đòi Làm Chồng Em? của tác giả Hạnh Pinky. Gia đình tôi từ trước đến nay đều rất bá đạo, một khi động tình với ai, sẽ chỉ một mực chung tình với người đóMừng cho em, bởi vì cả cuộc đời lại của em đều sẽ có tôi trong đóDù em không muốn cũng không được rồi THANH XUÂN ANH EM ĐỂ ĐÂU ? - H - KRAY「SILVER SMOKE REMIX」Ai Kia Cho Em Ngọt Ngào, Để Anh Ở LạiFollow Me: Facebook: https://www.facebook.com Editor: D Ẹ OTuy không ai để ý hắn nhưng Sở Hướng Thiên vẫn rất tự giác cùng ngồi vào bàn, Phó Điềm ngồi cạnh thái hậu, Sở Hướng Thiên thì ngồi bên cạnh cậu. Đồ ăn thức uống sa hoa từng món từng món được dâng lên, thái hậu lo Phó Điềm ăn lạ miệng nên đã dặn ngự trù làm đồ ăn trong nam. Cung nữ Hoàn thành. 2020-04-25. [HOÀN - EDIT] Ai Cho Anh Mắng Em?! - Tú Sinh. 124106 lượt thích / 1639584 lượt đọc. Danh sách chương Đọc truyện. Thể loại: Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, thiên hướng trưởng thành văn, có Đọc truyện Ai Cho Anh Mắng Em?! của tác giả: Tú Sinh. Truyện đã cập nhật full đủ chương tại truyen360.net.Mọi chuyện phát sinh kể từ ngày Văn Điềm đang trên đường theo mọi người hộ tống tỷ tỷ nhưng trớ trêu thay lại thì lại vô tình bị người ta bắt cóc.Trong lúc đó thì đám tiểu đệ hưng phấn gào rú Qumt. Tác Giả Tú Sinh Thể loại Trọng sinh, cổ trang, ngọt ngào, ấm áp, hỗ sủng, làm giàu, chủng điền, sảng văn, có bàn tay vàng, trưởng thành văn, 1×1, HE. Couple Lưu manh công Sở Hướng Thiên x tiểu thiếu gia thụ Văn Điềm Phó Điềm Nguồn Kho Tàng Đam Mỹ Editor + Beta D Ẹ O Beta nô tỳ Nấm Hường Hòe Pass 4 chương phiên ngoại, thông tin pass được post ở cuối mục lục. Bấm vào ảnh Văn Án & Review – Spoil Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 PN 1 PN 2 PN 3 PN 4 PN 5 – On Going – Vẫn câu cũ KHÔNG SHARE PASS, KHÔNG REPOST. Mình chỉ thêm đúng 2 câu hỏi -> Thành 12 câu, đồng thời sửa 2 câu nhưng tính chất câu hỏi vẫn giữ nguyên, còn lại câu hỏi và đáp án vẫn vậy chứ mình chẳng thêm thắt gì. Và mình đã check lại cả chục lần rồi, 4 câu mình vừa nhắc trên nhiều bạn chịu để ý kỹ và dò lại vẫn trả lời được, mấy bạn bảo khó thì mình cũng chịu. Trả lời đúng 11/12 câu thì nhận pass. Bí quá thì đi nhờ được gợi ý mà giải hoặc inbox hỏi mình, mình thấy câu bạn hỏi hợp lý sẽ cho thêm gợi ý chứ đừng tùy tiện share pass tùm lum đấy nhé. Rất mong các bạn tôn trọng công sức của mình, đồng thời tiết kiệm công sức của các bạn. Đọc kỹ câu hỏi và đáp án, cố lên ha. Quy tắc Chơi quiz, tổng cộng 12 câu hỏi, nội dung đều liên quan đến truyện. Pass vừa được update, nên bạn làm lại để lấy pass mới nha, cũng dễ lắm, không khó đâu, thiệt. Ghi pass y hình, ghi theo lời gợi ý. Để bắt đầu, xin mời bấm vào chữ “Password” dưới đây. Chúc các bạn đọc vui! Post navigation Edit D Ẹ O & Beta NấmGần trưa hôm sau, Liễu Thanh cùng họ đến tửu lâu, người đại diện Triệu gia là đại thiếu gia, Triệu Vĩnh Văn, y tới còn sớm hơn cả bọn Phó Thanh thân làm người trung gian dắt mối, đứng ra giới thiệu mọi người làm quen, sau đó ngồi vào chỗ, chờ Lý gia chờ đến giờ Tỵ một khắc, vẫn chưa thấy người đâu, Phó Điềm và Liễu Thanh liếc mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng nhớ đến câu nhắc nhở tối qua.“Nghe bảo người đại diện đứng ra bên ấy là Lý Du.” Ba người họ còn chưa nói gì thì Triệu Vĩnh Văn đã bắt đầu mất kiên nhẫn, thoạt nhìn rất có thành ý với thái độ rề rà của Lý công tử, “Nếu gã không tới cũng chẳng sao, chi bằng ta cứ bắt đầu trước đi, các vị thấy thế nào?”Phó Điềm đương nhiên không có ý kiến, ký xong còn phải nộp lên cho quan phủ phê duyệt nữa phương đều có tâm hợp tác, sảng khoái cùng ấn dấu tay, Sở Hướng Thiên đưa hộp gỗ mình cầm theo cho Triệu Vĩnh hộp chứa toàn ngân phiếu, nhẹ mà đếm cũng nhanh, Triệu Vĩnh Văn chắp tay cáo từ, “Tại hạ còn có việc, xin phép đi trước.”Lúc gần đi lại tựa hồ nhớ đến điều gì đó, vòng về nhắc nhở họ “Lý Du gã thường xuyên thích lật lọng, không đáng tin đâu.” Câu nhắc nhở này coi như nể tình ban nãy mọi người giao dịch sòng phẳng với Triệu Vĩnh Văn, ba người lại tiếp tục ngồi chờ, mãi đến tận giờ Tỵ ba khắc, vẫn không thấy bóng dáng ai chịu cười trên mặt Liễu Thanh nhạt dần, dò hỏi ý Phó Điềm, “Phó huynh, giờ sao đây?”Phó Điềm cũng không vui, chuyện làm ăn chú trọng nhất là phải có thành ý, nếu Lý gia đã ngạo mạn đến thế, vậy không cần bàn nữa, dù sao, ở đây đâu phải mình Lý gia có đất.“Thôi, dù gì mình cũng ngồi đây rồi, ăn cơm xong hẵng về.” Phó Điềm đề nghị “Lần này nhờ có Liễu công tử giúp đỡ, bữa nay ta khao.”Liễu Thanh không chối từ, kêu tiểu nhị vào gọi đồ ăn, ba người vừa ăn vừa bàn chuyện cửa hàng gạo.“Bọn họ vẫn chờ ở đấy?”Lý Du ngồi trong lô ghế riêng ở lầu một, thực chất giờ Tỵ gã đã đến đây rồi, nhưng vì muốn ra oai với kẻ ngoại thành không có mắt nên mới ngồi dưới này mãi không chịu lên.“Vẫn đang chờ, còn Triệu đại thiếu thì đã đi rồi.” Hạ nhân Du hài lòng, thả tách trà xuống, đứng dậy nói “Đi, chúng ta lên đấy xem thử.”Cùng lúc đó, trên lầu.“Chúng ta về thôi.” Ăn cơm trưa xong, ba người liền chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, lúc ra khỏi cửa, vừa vặn đụng ngay bọn Lý Du đang tính mặt dương dương tự đắc của Lý Du cứng đờ khi nhìn thấy bàn cơm sau lưng bọn họ, âm u hỏi “Mấy vị đi đâu đây?”“À, thì ra ngươi là Lý Du?” Phó Điềm bừng tỉnh, cái tên lần trước bị Sở Hướng Thiên đánh cho một trận ở tửu lâu đây mà, chẳng trách sao gã lại muốn bắt bí bọn họ, nhưng đáng tiếc thay, gã trêu lộn người tay chắp đằng sau lưng, cằm thì hếch lên, Phó Điềm bày ra vẻ còn kiêu căng hơn cả gã, “Cơm nước xong thì về nghỉ ngơi chứ ngồi đây làm gì. Lý công tử kính xin hãy nhường đường, đừng có đứng ngáng chân của bọn ta.”“Ngươi!” Sắc mặt Lý Du lúc xanh lúc đỏ, nhưng gã vẫn thèm nhỏ dãi dung mạo của Phó Điềm, nhất thời biểu cảm đặc sắc đến độ không biết phải tả làm sao, gã nặn ra một nụ cười khó coi, “Không phải đã nói rõ hôm nay hẹn ký khế đất rồi sao?”“Phải.” Phó Điềm mỉm cười, né qua gã đi xuống lầu, “Cơ mà ta không thèm nữa.”Lý Du theo bản năng muốn lấy tay cản người lại, Sở Hướng Thiên lạnh lùng liếc gã, gã lập tức như bị phỏng mà rụt tay về. Lần trước người này tháo khớp tay gã ra, tuy giờ tay đã bình thường rồi nhưng gã vẫn còn ám ảnh cảnh ấy, bây giờ bị hắn liếc, gã chỉ lo hắn tháo cả hai tay mình Thanh đi sau cùng, lúc lướt qua gã còn hừ mũi tỏ vẻ khinh lại mình Lý Du đứng chết trân ở cửa, sắc mặt khó nhân đi bên cạnh khẽ nói “Thiếu gia, lão gia có dặn, mảnh đất kia hai năm qua cằn cỗi không mấy lượng thu, hiếm lắm mới có người mua, cứ coi là bị người ta ép giá cũng phải bán…”“Ta có mượn ngươi phải nhắc à?” Lý Du đạp tên nọ, phát tiết cục tức trong họng, “Ngươi thấy ta ngu lắm sao mà còn nói?”Gã tức điên máu, nhớ tới lúc gã đoạt việc này từ trong tay lão đại để làm chuyện xấu đã có đáp ứng lão gia tử.“Một cái khế đất thôi mà làm quá, đâu phải việc gì khó!”“Chuyện đơn giản này hà tất phải phiền đến đại ca, cứ giao cho con là được.”“…”Nếu để phụ thân với đại ca mà biết gã để vụt mất cơ hội khỏi tầm tay. Chắc chắn hai người sẽ nhai đầu gã. Gã hối hận, khi không đi rước họa vào thân làm cái gì, nếu thấy người ta ngứa mắt thì thuê bừa vài thằng du côn bắt cóc trói lại không phải đơn giản hơn à? Tự dưng đi ôm đồm vớ vẩn, giờ thì chết chắc trách khi trước mình ngu, kế hay vậy mà không kệ Lý Du, ba người đã về tới Nhiêu Thanh hiếu kỳ hỏi “Phó công tử từng có xích mích gì với Lý Du à?”Phó Điềm bĩu môi, ghét bỏ nói “Hồi bữa ra Phúc Hỉ lâu gặp một lần, sắc phôi.”Liễu Thanh không ngờ chuyện lại như vậy, nhất thời không biết nên nói sao, cuối cùng chỉ có thể châm chước nói “Mẫu đất ấy chắc chắn Lý gia rất muốn bán, nếu như ngươi không ngại, chờ khi họ tìm tới cửa, có thể nhân cơ hội ép giá.”“Ồ?”Liễu Thanh nói “Ta có cho người đi nghe ngóng, phía điền trang khu đất ấy không cho ra thu hoạch mấy, không lời được nên năm ngoái họ đã muốn bán nó đi, cơ mà do mảnh ấy rộng, lại thêm đất đai cằn cỗi không trồng trọt được nên không ai thèm mua.”Vậy nên hiếm lắm mới gặp được một đại gia vung tiền như rác muốn rước mảnh đất ấy đi, bọn họ cao hứng còn không kịp. Bây giờ bị Lý Du phá, chỉ cần nhà họ còn muốn bán, nhất định sẽ tự tìm tới cửa, đến lúc ấy cậu có thể nhân cơ hội để ép Thanh nói quả không sai. Sáng sớm hôm sau, Lý đại thiếu – Lý Mộc xách theo tên Lý Du tới cửa bái này đổi thành Phó Điềm phơi họ nửa canh giờ, Liễu Thanh cũng chẳng thèm ra tiếp, trong chính đường chỉ có mỗi hạ nhân đứng hầu hạ. Lý Du tuy không vui lại chẳng dám hó hé, Lý Mộc đã thấp giọng cảnh cáo gã mấy lần, “Trong nhà giờ làm không đủ mà ăn, ngươi hiểu chuyện chút đi, đợi lát nữa đàng hoàng nhận sai với người ta, đừng có hòng làm con thiêu thân!”Vốn của cải nhà họ Lý chẳng hề kém Nhiêu gia là bao, thế nhưng họ ăn chơi tiêu xài thành thói, cộng thêm lợi nhuận thu được từ điền trang ngày càng ít, dần dà của cải rồi cũng hết, đặc biệt là vào hai năm gần đây. Vậy nên bọn họ mới phải cân nhắc đến chuyện bán bớt mấy điền trang không cho ra lời để chuyển sang kinh doanh thứ khác. Giao dịch lần này không thể không xuống đã phơi người ta đủ rồi, Phó Điềm mới chậm rì rì mà đến, lúc nhìn thấy họ còn giả bộ kinh ngạc bật thốt, “Ui cha, hai vị đợi lâu chưa? Xin lỗi nhiều nha, chẳng qua hạ nhân thấy ta còn đang ngủ nên mới không dám vào thông báo.”Lý Du theo bản năng muốn mở miệng, mà bị Lý Mộc ngăn lại. Lý Mộc khôn ngoan hơn đệ đệ hắn nhiều, mặt không đổi sắc nói “Là do chúng ta đường đột tới không báo trước, hơn nữa chờ cũng không lâu mấy, Phó công tử đừng bận tâm.”“Ừ, không biết hai vị đây tìm ta có chuyện gì?” Phó Điềm tự nhiên mà ngồi xuống ghế chủ vị, tỏ vẻ không hề hay biết ý đồ bọn họ muốn đến đây để làm Mộc cười nói “Vốn là hôm qua đã hẹn nhau sẽ cùng ký khế đất, nhưng do tiểu đệ nhà ta ngang bướng quá, làm trễ nải thì giờ của mọi người, hôm nay ta dẫn thằng nhỏ đến đây để tạ lỗi.”Lý Du bị hắn trừng, không còn cách nào khác đành bất đắc dĩ đứng lên xin lỗi, “Hôm qua là do ta nhớ lộn giờ, nên mới đến trễ. Để Phó công tử phải chờ lâu, ta cảm thấy rất áy náy.”Phó Điềm cười tít mắt xua tay, “Chuyện nhỏ thôi ấy mà, ta không để trong lòng đâu, hai vị cũng đừng khách khí thế.”Lý Du nói tiếp “Vậy khế đất…”“Khế đất thì thôi bỏ qua đi.” Không đợi gã nói dứt câu, Phó Điềm đã ngắt lời “Hôm qua ta nghĩ kỹ rồi, số ngân lượng ta mang theo cũng có hạn, không cần thiết phải mua nhiều đất thế để làm gì, hai mảnh của Triệu gia và Nhiêu gia thôi đủ rồi.”“Chuyện này…” Lý Du nghẹn họng, nhìn sang chỗ Lý Mộc trầm ngâm hồi lâu, hỏi “Vậy Phó công tử còn bao nhiêu bạc? Nếu số tiền ấy vẫn trong phạm vi chấp nhận được thì chúng ta thỏa thuận, coi như ấy là chút quà kết thân cũng được.”Phó Điềm kinh ngạc, vội vã khước từ “Vậy không hay cho lắm đâu, thế có khác nào ta chiếm tiện nghi của mọi người?”Lý Mộc cười nói “Bạn bè với nhau tính toán chi li làm gì, huống hồ chi mảnh đất ấy chúng ta giữ lại cũng vô ích, thì thôi chẳng bằng nhượng nó cho Phó huynh cũng được.”Phó Điềm giả vờ giả vịt suy tính một hồi, báo cái giá thấp hơn phân nửa so với giá ban đầu, tỏ vẻ xấu hổ nói, “Thật sự số ngân lượng ta mang theo chỉ còn dư có bấy nhiêu thôi, nếu mọi người thấy quá thấp, Lý công tử không cần phải miễn cưỡng.”Lý Du tức trợn trắng mắt, sắc mặt của Lý Mộc cũng khó coi vô cùng, nhưng hắn vẫn gắng gượng cười “Không sao, quân tử nói phải biết giữ lời, Phó công tử khi nào rảnh để hai ta cùng ký khế đất?”Phó Điềm cố ngăn không để mình cười, hàm súc nói “Nếu được thì bây giờ luôn đi, tại hai ngày nữa là ta phải về Nam Minh quận rồi.”Cũng may lúc rời khỏi nhà Lý Mộc có mang theo khế đất, song phương cùng ấn dấu tay, Phó Điềm cầm tờ khế, sai hạ nhân đưa ngân phiếu huynh đệ nhà họ Lý rời đi, bước chân cả hai đều lảo đảo.“Anh không biết đâu, bộ mặt Lý Du lúc ấy nín đến độ y chang cái màu gan heo luôn.”Phó Điềm cười kể “Xem ra Lý gia có vẻ đang rất thiếu tiền.” Đã phải chịu thiệt lại vẫn cố nhẫn nhịn, Lý gia không chỉ khép nép tới cửa nhận lỗi mà còn cam chịu để cậu ép giá, nếu đổi thành nhà có tiền chắc chắn sẽ ngạo mạn hơn vậy nhiều.“Cơ mà Lý Mộc có vẻ sõi đời hơn em hắn nhiều, rất biết cách ăn nói, chứ để mình Lý Du tới, chắc chắn gã nuốt không trôi cục tức này đâu.”Phó Điềm ngồi xếp bằng ở trên nệm, Sở Hướng Thiên ngồi phía đối diện, đút cậu ăn nho, “Em nguôi giận chưa?”“Rồi.” Phó Điềm cười tít mắt, “Món hời như này đâu dễ kiếm.” Không chỉ không tức nữa, mà còn vui tươi hớn hở ngồi đếm tiền. Edit D Ẹ O & Beta NấmCánh đồng bao la rộng lớn đã được gieo mạ hơn nửa, thỉnh thoảng lại bắt gặp một vài người nông dân đang khom lưng cấy mạ tít đằng Điềm nảy lên hứng thú, mặc kệ lời khuyên can của hạ nhân, khăng khăng muốn xuống hai bờ ruộng mọc đầy cỏ dại, bùn đất lầy lội, hạ nhân e sợ cậu xảy ra chuyện gì, cứ cố khuyên Điềm chê hắn ồn, dứt khoát đuổi người tình cậu chỉ đang muốn thử dị năng của mình thôi có thể nghe hiểu hoa cỏ nói chuyện, vậy hẳn lúa cũng được tính chứ nhỉ? Nhưng nãy giờ cậu đứng đây, lại chẳng nghe được bất cứ âm thanh lý thuyết thì cả một cánh đồng bát ngát như thế hẳn phải rất ồn ào mới đúng Điềm bước một đoạn, ngồi xổm xuống đánh giá mấy cây mạ xanh biếc, chúng nó vẫn im lìm mà thẳng tắp, không hề cất tay khều khều, Phó Điềm nhỏ giọng thầm thì, “Sao không nói tiếng nào cả vậy nhỉ?”Lá mạ quơ quơ, vẫn không có động tĩnh gì.“Chẳng nhẽ tụi bay không biết nói chuyện?” Phó Điềm lén lút tự phỏng đoán.“Nói gì cơ?” Sở Hướng Thiên tiến lại đằng sau cậu, tình cờ nghe được một hai Điềm giật thót, cậu đứng bật dậy, chột dạ mà phản bác, “Không có gì hết á!”Sở Hướng Thiên “…”Hắn chậm rãi thở dài, thuận theo cậu mà giấu đi sự ngờ vực trong đáy mắt, “Ừ.”Phó Điềm không dám nói lung tung nữa, giả vờ giả vịt đi dạo dọc bờ ruộng. Đồng ruộng rộng lớn, cậu đi một hồi lại chợt phát hiện, rõ ràng phía đầu bên kia nguồn nước vẫn dồi dào, gốc mạ đều được ngâm trong nước, xanh biếc bóng vừa sang phía bên này thì khô cằn hơn hẳn, chỉ có tý ty nước chẳng đủ để làm ướt gốc mạ, chỗ dốc cao hơn thậm chí còn không có nước, đất đai cằn cỗi đến đáng hai bên cũng khác nhau một trời một vực, chúng nó thấp bé, lại yếu ớt, nhìn không khả quan bao Điềm cau mày, thớ ruộng này hẳn do cách nguồn nước quá xa, không đủ nước để nuôi mạ sống tốt như bên vòng quanh đây, Phó Điềm mơ hồ nghe được những âm thanh nhỏ vụn, cậu thử lần theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện nó là những tiếng rên uể oải của những cây mạ xuất phát từ phía ruộng, chúng nó đều đang kêu thực thanh âm của tụi nó không lớn, nhưng do vài mảnh ruộng cộng lại nên cậu mới nghe đi xa nước lại càng ít dần, chẳng trách đám mạ vốn yên tĩnh lại trở nên ồn Điềm ngồi xổm xuống nghe, phát âm của chúng đơn thuần chỉ một chữ “Khát” lặp đi lặp lại, không linh tính như mấy cây hoa cỏ cậu từng gặp, không biết là do chưa trưởng thành hay do chúng nó linh tính không cao nữa.“Mình về thôi.” Phó Điềm đứng dậy, đôi mày thanh tú xoắn chặt, ôm một bụng tâm sự mà từng xem không ít sách làm nông, đương nhiên hiểu nguyên nhân nằm ở đâu. Phó Điềm vừa đi vừa nghĩ, lại bất cẩn đạp phải một khối đất lún, mất thăng bằng ngã thẳng vào trong Hướng Thiên đi đằng sau nhanh tay lẹ mắt kéo cậu về, nhờ hắn cậu mới may mắn thoát được kiếp ngã chổng vó.“Đi phải cẩn thận chứ.”Phó Điềm bám lấy cánh tay Sở Hướng Thiên, đứng lò cò bằng một chân, viền mắt cậu đỏ ửng. Mắt cá chân cậu đau nhức, cố cắn môi nhịn không khóc.“Đừng nhúc nhích.” Sở Hướng Thiên cởi ngoại bào trải trên đất, sau đó ôm ngang cậu đặt xuống ngồi lót lên ngoại bào, cầm chân cậu kiểm ruộng bị bong xốp, ủng của Phó Điềm dính hẳn một lớp đất bùn dày cộm, Sở Hướng Thiên dỗ cậu, từ từ tháo chiếc ủng chân trắng nõn sưng tấy một mảng, Sở Hướng Thiên lấy tay ấn ấn, “Đau không?”Phó Điềm rít một hơi, đau muốn rớt nước mắt, vốn cậu cũng không thấy đau lắm đâu, ai ngờ Sở Hướng Thiên vừa mới ấn xong, Phó Điềm hận không thể lấy chân mà đạp chết cần nghe cậu trả lời cũng biết, Sở Hướng Thiên ho khan, lấy vạt áo lau khô chân cho Phó Điềm, sau đó ngồi xổm người xuống, bảo cậu nằm lên để hắn Điềm khẽ hừ, nhưng vẫn làm bé ngoan đưa hai tay cuốn lấy cổ hắn, Sở Hướng Thiên đỡ chân cậu, cõng Phó Điềm về điền nãy dạo cũng xa, Sở Hướng Thiên cõng cậu đi hồi lâu mới thấy được tòa điền trang đằng chân trời, Phó Điềm sợ hắn mệt, chủ động nói “Hay ngươi cứ thả xuống để ta tự đi cũng được mà.”“Ngươi đi kiểu gì? Lóc chóc nhảy lò cò mà về à?” Sở Hướng Thiên nhẹ nhàng xốc cậu lên, cười trêu Điềm “…”Căm giận dùng đầu cụng hắn, xong vẫn thành thật nằm úp sấp trên lưng hắn, không cãi về tới nơi, hạ nhân đứng ở cửa thấy Phó Điềm được Sở Hướng Thiên cõng về thì bị dọa chết khiếp, láo nháo chạy đi kêu đại Điềm vội gọi với lại, nói “Chỉ bị trật chân thôi, không cần phải tìm đại phu làm gì, lấy cho ta chút thuốc xoa bóp là được.”Hạ nhân do dự gật đầu, tự chạy đi tìm thuốc nhưng vẫn bảo người gọi đại phu đến cho chắc cậu về phòng, cũng vừa hay lúc hạ nhân đưa rượu thuốc tới. Gọi Đại Phúc bưng nước nóng vào, Sở Hướng Thiên tự mình rửa chân cho Phó Điềm hơi rụt chân lại, lòng cậu nảy lên chút bối rối, lắp ba lắp bắp nói “Để… để Đại Phúc rửa hộ ta cũng được mà. “Sở Hướng Thiên hời hợt cướp lời “Không cần đâu, cứ để ta, mau rửa chân rồi còn xoa thuốc.”“Nha…”Phó Điềm chẳng thể làm gì hơn ngoài việc ngồi im, ngón chân vẫn thẹn thùng mà cuộn Hướng Thiên kéo ống quần cậu lên, dùng ngón tay cái và ngón trỏ bọc quanh cổ chân cậu, khung xương Phó Điềm nhỏ nhắn, da dẻ lại trắng trẻo, Sở Hướng Thiên thầm chậc lưỡi, này mà đeo thêm cái lắc chân bằng vàng nữa thì đẹp hết nghĩ tuy bay cao bay xa, nhưng không hề ảnh hưởng đến động tác tay của hắn, mềm nhẹ lau khô chân cho cậu, sau đó đổ rượu thuốc xoa lên cổ chân cùng lòng bàn chân đau ập đến quá đột ngột khiến Phó Điềm rớt lệ, Sở Hướng Thiên thấy thế liền vội an ủi, “Phải xoa mới hết đau, không thì nó sưng lên ghê lắm.”“Vậy ngươi nhẹ tay thôi…” Phó Điềm dùng ống tay áo lau nước mắt, đôi mắt hồng hồng y chang con thỏ Hướng Thiên như bị cậu mê hoặc mà dừng tay, mãi sau một lúc mới tiếp tục xoa xoa, trầm giọng nói “Nếu mà nhẹ thì còn xoa làm gì nữa.”Phó Điềm “…”Chờ khi xoa xong, mắt Phó Điềm cũng đã đỏ hoe, lệ rơi lả chả, thoạt nhìn như vừa bị ăn Phúc cầm khăn lau mặt cho cậu, Phó Điềm khịt khịt mũi, thanh âm ồm ồm do cách lớp khăn vải truyền vào tai hắn “Cảm ơn nhiều.”Sở Hướng Thiên nhíu mày, “Sao không thèm nhìn ta, lại đang mắng thầm trong bụng đúng không?”“…”Thay nước vắt khăn đắp lên mắt, Phó Điềm trầm mặc không thèm nói tiếng này đến lượt Sở Hướng Thiên “…”Tiểu thiếu gia lại lấy oán trả ân, nhóc con thù là vị đại phu được mời đến không được dịp phát huy năng lực. Còn Phó Hữu Cầm và Phó Thư Nguyệt sau khi nghe hạ nhân bẩm báo liền vội chạy tới, thấy viền mắt cậu hồng hồng lại đau lòng không thôi, “Đang yên đang lành chạy ra ruộng làm gì?”Phó Điềm rầm rì nói đi ra chơi cho Hữu Cầm nhìn cậu vậy cũng hết cách, nhẹ nhàng vỗ lên trán cậu, “Mấy ngày nay đừng chạy nhảy lung tung nữa đó biết chưa.”Chạy được vẫn phải chạy chớ, Phó Điềm lén lút phản bác, nhưng vì đang ở trước mặt mẫu thân, nên cậu vẫn phải ngoan, gật gật đầu “Dạ.”Tổn thương chân, muốn đi đâu cũng khó, Phó Điềm dỗ Phó Hữu Cầm về phòng nghỉ ngơi, bắt đầu quay sang nhờ vả Sở Hướng Thiên, “Ngươi cõng ta đến chính đường đi.”Nói rồi lại để Đại Phúc đi gọi quản sự cùng mấy lão nông đến.“Mới vừa rồi còn bảo sẽ nằm yên một chỗ nghỉ ngơi kia mà, sao trở mặt nhanh thế?” Sở Hướng Thiên dở khóc dở Điềm nguýt hắn, cây ngay không sợ chết đứng mà giục, “Đương nhiên là có chính sự mới phải đi, nhanh lên!”Thở dài, Sở Hướng Thiên nhận mệnh nhân lúc quản sự còn chưa đến mà vác tiểu thiếu gia ra chính Điềm sửa sang lại quần áo xộc xệch, nghiêm mặt ngồi ở chủ danh Phó Điềm hẳn đã sớm truyền ra ngoài, quản sự nhát gan mà nhìn cậu, ráng nhớ lại coi mình có làm sai chuyện gì trừ quản sự còn có thêm ba lão nông, họ đều đã làm việc ở đây khá lâu rồi, ba người đều thuộc loại hình quanh năm chỉ biết trồng trọi lại khá kiệm lời, nên khi bị gọi đến gặp cậu chủ, họ lại càng chẳng biết nên nói gì, cứ đứng phía sau quản sự trầm mặc cúi Điềm trưng ra bộ mặt ôn hòa, cậu gọi quản sự lại, chủ yếu chỉ muốn hỏi chuyện ruộng đồng, nếu cứ để tình trạng này kéo dài thì chẳng khác nào đang làm giảm hẳn một nửa sản lượng phải nghĩ cách giải quyết triệt để, trong sách cũng có đề ra giải pháp đào mương tưới tiêu, thế nhưng cả một đồng ruộng mênh mông như thế làm sao mà đào, nếu đào thì phải đào như thế nào, to nhỏ ra sao, đó mới là vấn Điềm biết sức mình đến đâu nên mới kêu quản sự và ba lão nông đến để thương bốn người cứ thấp thỏm bất an, Phó Điềm cười trấn an họ, sau mới nói đến chính sự.“Hồi sáng ta vừa ra đồng xem thử, phát hiện nhiều chỗ không đủ nước mà tưới, vậy nên mới triệu các vị đến đây để hỏi thử xem liệu có biện pháp nào dùng được hay không.” Editor D Ẹ O & Beta NấmTiếng sấm xuân thức tỉnh vạn vật, báo hiệu đông sang xuân lại trập qua đi, khí trời dần chuyển ấm áp, sau một mùa đông lạnh lẽo, Tứ Phương trấn lại nhộn nhịp như xưa, từng gian hàng cái quán nô nức người qua lại, âm thanh rộn rã phố phường cứ truyền vào tai Văn Điềm, khiến cậu nảy sinh cảm giác hốt hoảng không chân giơ tay che đi ánh mặt trời chiếu rọi trên đỉnh đầu, nắng ngày xuân tuy không chói chang nhưng cũng đủ khiến cậu chói mắt. Chợt tiếng gọi từ đằng xa truyền đến kéo cậu trở về hiện thực.“Công tử! Công tử! Phu nhân cho tìm ngài!”Một thiếu niên mặc hồng y vui mừng chạy lại chỗ cậu, hệt một cục thịt mập mạp trắng tròn bọc vải đỏ nhảy tưng bánh bao xoa mồ hôi trên trán, thở hổn hển đứng trước mặt Văn Điềm cố lấy lại sức, “Công tử, phu nhân cho gọi người tới kìa!”Ngày mai chính là ngày đại hôn của tiểu thư, công tử thân là em ruột của đại tiểu thư, sẽ đích thân hộ tống đại tiểu thư sang nhà chồng, tuy đã dặn đi dặn lại về quy trình rước dâu nhưng phu nhân vẫn không yên lòng, sai hắn kêu công tử lại dặn dò thêm lần rồi, ngày mai chính là ngày tỷ tỷ xuất Điềm hốt hoảng nhớ lại, tầm mắt chậm rãi đảo qua mảnh sân nhà treo đầy những chiếc lồng đèn và lụa đỏ tràn ngập không khí vui tươi ngày cưới, cứ thế ký ức như nước lũ mãnh liệt tràn còn nhớ như in cái ngày mình tự tay chôn cất tỷ tỷ dưới chân núi Nam khi ấy cậu phải bán tháo tất cả gia tài còn sót lại trên người nhưng vẫn không đủ để mua một chiếc quan tài đàng hoàng, dù là cái rẻ mạt nhất, số tiền đó chỉ đủ cho cậu mua tạm một tấm chiếu cói, cậu dùng tấm chiếu ấy quấn quanh thân thể đã lạnh như băng của chị, không có sư thầy tụng kinh siêu độ, cũng chẳng có người thân nào để chia buồn, chỉ lẻ loi mình cậu gắng gượng đào một cái hố đất để chôn thi thể chị gái bên cạnh mộ của ngôi mộ tạm bợ trơ trọi được đặt cạnh nhau, đây là mộ của chính hai người thân yêu nhất đời cậu, vậy mà giờ đây ngay cả một tấm bia mộ cậu cũng không làm được cho Phúc không biết cậu đứng ngẩn người ra đấy làm gì, giơ tay quơ quơ trước mặt cậu, “Công tử? Người còn không mau qua đấy thì phu nhân sẽ nổi giận đó.”Văn Điềm thoát ra từ trong mớ ký ức đau thương, cậu hồi phục tinh thần, ngơ ngác hỏi “Đại Phúc, nay là năm bao nhiêu rồi?”“Ngày 18 tháng giêng, Bình Sở năm thứ ba!” Đại Phúc không do dự đáp “Người hỏi câu này ba lần rồi.”“Vậy à?” Văn Điềm thần hồn trên mây lắc lư theo hắn đến hậu viện, người thì cứ ngơ ngác không biết đây là mơ hay là Sở năm thứ ba…Năm cậu mới 16 tuổi, và cũng là năm người chị ruột của cậu – Văn Thư Nguyệt sẽ xuất giá.“Chuyện hối hận nhất đời ta là đã gả cho gã!” Trong đầu chợt vang lên tiếng khóc khản đặc thê lương, Văn Điềm lảo đảo suýt ngã, hên có Đại Phúc ở bên cạnh kịp thời đỡ lấy cậu, căng thẳng truy hỏi cậu bị làm sao Điềm lắc đầu ý bảo không có gì, nhìn quanh quất một vòng, màu đỏ ngày vui khiến cậu càng thêm chói mắt, “Không sao đâu, chúng ta mau đi thôi.”Nhà chồng của Văn Thư Nguyệt chính là Tiêu gia ở Nhạc Hà trấn sát bên, một dòng dõi thư hương nổi tiếng gần xa, vị hôn phu Tiêu Trường Hiến lớn lên tuấn lãng, một bụng đầy tài hoa, mới 18 tuổi đã thi đỗ tú biết, mới 18 tuổi đã đậu tú tài là chuyện rất hiếm, ở Nhạc Hà trấn hay thậm chí là cả Nam Minh quận cũng chẳng có được mấy không phải tổ tiên hai nhà có chút quen biết, thì chắc có lẽ cũng sẽ chẳng có đoạn nhân duyên này, xét thấy hai bên gia đình môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, nên mới quyết định kết thành thông Thư Nguyệt an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, để bà tử trang điểm cho nàng, Văn Điềm nhìn gương mặt thân thuộc lại có phần hơi non nớt hơn trước mặt, mũi chợt chua xót nhịn không được muốn 19 tháng giêng, Bình Sở năm ba, Văn Thư Nguyệt xuất giá, đoàn đưa dâu dài nườm nượp chấn động cả Tứ Phương trấn. Người người đều nói đây quả thực là một đôi thần tiên quyến lữ, nhưng tiếc thay đoạn hôn nhân này lại không có cái kết đẹp như chuyện thần trai chết yểu, trượng phu vứt cho nàng một tờ hưu thư rồi đi lấy người khác, Văn Thư Nguyệt cả ngày đều trốn ở trong nhà, chỉ biết chia sẻ cùng mẹ và em thân của Văn Điềm là Phó Hữu Cầm, nhà mẹ từng là đại gia tộc phú thương có tiếng một thời, sau thoái ẩn về Tứ Phương trấn, để lại cho con cháu đời sau tài phú nhiều không đếm xuể, nhưng Phó gia tới đời mẹ cậu thì chỉ có mỗi một cô con gái là Phó Hữu bà Phó nhất mực thương yêu đứa con gái rượu của mình, bởi vậy khi nghe tin Phó Hữu Cầm muốn gả cho Văn Bác Lễ, kẻ nghèo chỉ có hai bàn tay trắng, đương nhiên là họ không đồng Bác Lễ ở rể nhà Phó gia. Tuy vậy nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, hai vợ chồng ngọt ngào chung sống với nhau, sinh hạ một đôi long phượng thai, nhị lão Phó gia thấy vậy cũng an tâm phần nào, trước khi lâm chung đem hết gia sản truyền cho con rể, thậm chí còn cho hai đứa nhỏ theo họ là nỗi lòng của người làm cha làm mẹ, có ai mà ngờ được, kẻ bề ngoài thoạt nhìn thì như quân tử khiêm tốn, Văn Bác Lễ, sau lưng lại chính là kẻ tiểu nhân ăn cháo đá sau lời hẹn thề một kiếp một đôi người kia, Văn Bác Lễ lại lén lút ngoại tình, thậm chí còn có cả một đứa con trai riêng lớn hơn Văn Điềm những hai tháng chặt nắm đấm phía dưới tay áo, Văn Điềm khịt khịt mũi, khàn giọng nói “Tỷ tỷ hôm nay đẹp quá.”Văn Thư Nguyệt mở to mắt nhìn cậu, gương mặt giống cậu như đúc lộ ra vẻ dịu dàng, “Mới nãy mẹ có tìm em đấy, nãy giờ em chạy đi đâu vậy?”Văn Điềm nỗ lực nặn ra một nụ cười khó coi, “Em đứng trong sân hóng mát ấy mà.”“Hữu Linh về rồi à?” Hữu Linh là nhũ danh của Văn Điềm, do hồi cậu còn nhỏ, Phó Hữu Cầm cố ý đặt để dễ tay nâng một chiếc hộp gỗ, khoan thai bước lại gần, vóc người đẫy đà, da dẻ trắng hồng được bảo dưỡng tốt, cộng thêm quanh năm quen sống trong nhung lụa, mái tóc đen mượt được búi gọn gàng và cài lại bằng chiếc trâm màu ngọc bích, lộ ra khí chất ung dung quý giây phút Văn Điềm nhìn thấy bà, cổ họng cậu lại bắt đầu nghèn nghẹn, thanh âm khàn khàn gọi một tiếng “Nương”.Phó Hữu Cầm bị cậu dọa sợ hết hồn, vội vàng đưa hộp gỗ cho tỳ nữ đằng sau lưng, bước vội lại ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành, “Đang yên đang lành mà con sao vậy, phụ thân mới la con hả?”Văn Điềm dùng sức lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy bà, như bé con lạc đường đã lâu tìm được đường về nhà, chôn đầu trong lòng bà khóc nức tử đang bận bịu cũng bị tiếng khóc kinh thiên động địa của cậu dọa ngừng tay, nhìn Văn Thư Nguyệt rồi lại nhìn sang Văn Điềm, vẻ mặt hoang mang chẳng biết làm Thư Nguyệt vỗ vỗ lưng cậu, nghĩ lại thấy tức cười, đứa em trai này từ nhỏ đã mềm mại đáng yêu, nhưng chưa từng thấy cậu khóc nước mắt nước mũi tèm lem như bây giờ, nhịn không được muốn chọc cậu hai câu, “Đã lớn đầu rồi, vậy mà còn hay thích khóc nhè.”Văn Điềm tuy biết bộ dạng mình rất mất mặt, nhưng suy cho cùng đột nhiên được gặp lại người thân vốn đã mất nhiều năm khiến cậu không kìm được cảm xúc vui sướng lẫn lộn với bi thường trào dâng trong đáy một hồi lâu, Văn Điềm mới miễn cưỡng nín khóc, cậu dùng tay áo quẹt nước mắt, ngẩng đầu nhìn mẫu thân và tỷ tỷ, vớ đại cái lý do hơi ngu một chút để ứng phó, “Con chỉ đang thấy…. tỷ tỷ sắp phải lập gia đình, nên mới có chút thương tâm.”“Con đó…” Phó Hữu Cầm lấy tay chọc chọc trán cậu, đáy mắt đong đầy yêu thương, “Đến khi nào mới chịu trưởng thành đây.”Văn Điềm rũ mắt che giấu cảm xúc trong lòng, mặt ngoài thì vẫn giả bộ lôi kéo ống tay áo của bà, “Nương à, người ngồi chơi với tỷ tỷ tiếp đi nha, con ra ngoài một lát đây.”Phó Hữu Cầm hỏi, “Con lại muốn đi đâu nữa? Việc cần làm ngày mai nhớ hết chưa đó?”Văn Điềm lộ ra một nụ cười, làm nũng xin tha “Nhớ rõ rồi mà, con đi tý về liền.”Phó Hữu Cầm hết cách đành buông cậu ra, “Để Đại Phúc đi với con, nhớ về sớm đó.”Văn Điềm vẫy vẫy tay, chạy vọt ra sân.“Cái thằng này thiệt là…” Phó Hữu Cầm lắc đầu, mang theo chút bất đắc dĩ xoay người vào bước khỏi cửa, nụ cười trên môi Văn Điềm tắt ngắm, cậu xoay người lại, nương theo tán cây nhìn hai mẹ con ngồi trong nhà, mẫu thân cầm hộp gỗ đặt lên tay tỷ tỷ, hai người cười cười nói nói về điều gì hít một hơi thật sâu, huyệt Thái Dương chợt trở nên đau đớn, cậu cũng không biết tại sao bỗng dưng mình lại trở về quá khứ. Trên thực tế thì mới giây trước cậu còn đang ngồi sưởi ấm trong căn nhà cũ kỹ xập xệ của mình, mẹ và chị gái đều lần lượt qua đời, cậu cũng chẳng còn thiết sống nữa, nhưng rồi lại cảm thấy không cam lòng cứ thế chết đi để cho kẻ thù được hả hê, nên cậu cố níu lấy hơi tàn mà sống, mãi đến ngày hôm ấy chợt cậu nghe có tiếng nổ vang trời, chờ khi cậu mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện bản thân đã trở lại bốn năm trước, cách ngày Văn Thư Nguyệt xuất giá một hết đêm nay, Văn Thư Nguyệt sẽ đi lấy chồng, đầu đội mũ phượng ngồi kiệu bao người đưa gả sang nhà Tiêu ảnh Tiêu Trường Hiến tay ôm tân hoan diễu võ dương oai lướt qua đầu cậu, Văn Điềm dùng sức cắn môi, cái đau kích thích cậu ứa nước mắt, đầu óc căng thẳng cũng dần bình tĩnh lại, cậu quay đầu kiên định bước ra này, cậu tuyệt đối sẽ không để tỷ tỷ phải làm con thiêu thân lao vào hố lửa thêm tiên, Văn Điềm thay một bộ đồ bằng vải thô không mấy bắt mắt, chỉnh lại tóc tai, tìm khăn vải quấn hai vòng để che mặt, cuối cùng đội thêm một cái nón rộng vành, xong xuôi mới thăm dò xung quanh rồi lẻn ra hôn sự này tất nhiên không thể thành, nếu giờ này mà muốn từ hôn thì là chuyện không tưởng, cho nên cậu cần phải tìm cách qua hai ngõ hẻm yên tĩnh, là đường cái náo nhiệt, phố đông người qua lại, gần đây có một khu chợ, hai bên đường phố đầy ắp những quầy hàng, tiếng rao mời chào khắp các ngõ Điềm hơi thu người, lướt nhanh qua đám đông, hướng về phía đông của con phố, nơi đó là góc chết, địa điểm tụ tập ưa thích của đám lưu manh côn đồ, không chịu đi làm mà thích kết bè kết phái lắc lư khắp nơi, thu tiền bảo kê sống qua du côn này vừa vặn lại là sự trợ giúp thích hợp cho Văn hẻm tối tăm dơ bẩn, đám hán tử lôi thôi lếch thếch túm năm tụm bảy ngồi chồm hổm ở ven đương, vừa nhìn thấy Văn Điềm thì lập tức bày ra vẻ mặt lưu manh tính trước Văn Điềm cũng từng qua lại với đám người này, thừa hiểu đức hạnh của cái đám này ra sao, cậu chậm rì rì móc ra năm lượng bạc chìa trước mắt chúng, “Ba người, 20 lượng bạc, đây là tiền đặt cọc.”“Cần làm gì?” Một tên cao to bước lên phía trước, trong mắt ánh lên sự giả dối, muốn thừa cơ chụp lấy đống bạc trên tay Văn Điềm thu tay về, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, “Cần thêm hai người nữa.”Gã đàn ông hừ một tiếng, vẫy tay gọi hai kẻ nữa tiến lên, đều là những tên to con, “Nói đi, muốn tụi này làm gì đây?”“Đi theo ta rồi biết.” Văn Điềm tận lực nhỏ giọng giả dạng thâm trầm bí hiểm, sải chân dẫn ba người ra khỏi Phương trấn cách Nhạc Hà trấn một dãy núi, nếu muốn đi thì chỉ có hai con đường, một là đi đường do quan mở, tuy bằng phẳng nhưng lại xa, một đường khác lại khó đi hơn, phải vòng qua chỗ đám sơn tặc Tây Sơn, ít có ai dám chọn con đường thiên lĩnh là j vậy?Ngày hôm nay Văn Điềm dẫn bọn họ đi, lại là con đường thứ trung gian hai dãy núi có một con sông, sông Tứ Hộ nối liền Nhạc Hà trấn với Tứ Phương trấn, ngoại trừ những ngư dân tình cờ ngang qua đây thì chẳng còn ai ghé chỗ này là do tình cờ Văn Điềm mới biết được, bên cạnh bờ sông có một ông lão đánh đó mẫu thân lâm bệnh nặng, chính ông lão đánh cá đã chèo thuyền đưa cậu sang bờ bên kia. Văn Điềm men theo ký ức tìm đến đây, quả nhiên vẫn thấy con thuyền nhỏ nằm chỏng trơ ven đó không xa có một căn chòi lá tạm Điềm để ba tên tráng hán đứng chờ, rồi tự mình lại gõ cửa nhà lão ngư giao xong xuôi, lão ngư dân đưa bọn họ sang Nhạc Hà trấn. Dù đã chọn đường sông nhưng đoạn đường này cũng phải mất một canh giờ mới qua đến nơi, vừa sang thì sắc trời cũng sẩm tối, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn lồng lập lòe bên kia đánh cá đỗ ngay bến tàu, nơi đây là phía Đông Nam của quận Nam Minh, cách đô thành Khánh Dương khá xa, nên người dừng chân ở đây cũng ít, bến tàu nhìn như bị bỏ tiền, thương lượng để ông lão đứng đấy đợi bọn họ, Văn Điềm dẫn ba gã tráng hán đi về phía Tiêu gia tuy nói là dòng dõi thư hương nhưng nhà cũng không phải dạng giàu sang gì, phủ đệ nằm ngay sát phố chợ ồn ả, phía đối diện là xóm làng mai là ngày đại hôn, trước cổng lớn giăng đèn lồng đỏ rực, hai con sư tử đá hai bên cũng được treo tú cầu đỏ trang trí, Văn Điềm trào phúng cười cười, chỉ về phía Tiêu gia, nói với ba người “Các ngươi giúp ta đem đại thiếu Tiêu gia lôi ra đây, 20 lượng bạc chính là của các ngươi.”Văn Điềm móc ra năm lượng bạc đưa cho bọn họ, “Đây, tiền đặt cọc, sau khi xong chuyện, đưa nốt phần còn lại.”Ba tên tráng hán liếc mắt nhìn nhau, tên cầm đầu đứng ra nhận bạc, nhếch mép cười nói “Thành giao.”Văn Điềm khoang tay trước ngực, hơi cúi đầu, để vành nón che khuất ánh mắt thâm trầm của cậu khi nhìn đại môn Tiêu tiên, tên cầm đầu để hai tên còn lại thăm dò tình hình xung quanh, còn gã thì im lặng đứng ngay góc khuất tối sáng bên cạnh Văn Điềm, đánh giá tòa dinh thự trước mặt.“Nghe nói công tử Tiêu gia ngày mai sẽ kết hôn, ngươi còn bắt gã làm cái gì?”Siết chặt nắm tay phía dưới ống tay áo, Văn Điềm bất động thanh sắc, dùng thanh âm trầm thấp trả lời “Tiêu Trường Hiến không xứng với tiểu thư Văn gia.”Đại hán nở nụ cười, chà chà hai tay, tỏ vẻ thông cảm nói, “Thì ra là tranh giành tình nhân à…”“Gã ta đến rồi.” Văn Điềm ngắt lời gã, chỉ chỉ Tiêu Trường Hiến đang được nha hoàn đỡ, loạng chà loạng choạng bước về phía Trường Hiến từ bên ngoài trở về, uống hơi nhiều rượu, say tí bỉ, đi đứng ngã trái ngã phải, trong miệng thì nghêu ngao ca khúc gì đó không nghe rõ gần, Văn Điềm mới nghe rõ nội dung, giờ khắc này cậu chỉ cảm thấy muốn giết quách gã đang đứng trước mặt mình khốn này cư nhiên trước ngày đại hôn lại dám đi dạo thanh lâu! Kiếp trước bọn họ đúng thực sự là có mắt như mù mới coi kẻ này xứng làm chồng tỷ tỷ!“Thoát cái áo, cởi cái quần, mở áo yếm ra nào,…” Tiêu Trường Hiến sờ soạng khắp người tiểu nha hoàn, ra sức xoa lấy xoa để, trong miệng lại tiếp tục thốt lên mấy ca từ tục tĩu “…Này cô em kia ơi, thân em vừa trắng lại vừa mềm… ah, cưng yên nào, lại đây gia nếm thử…”Mắt thấy hai kẻ không biết xấu hổ nào đấy sắp quần nhau giữa đường phố, Văn Điềm lạnh lùng nói “Còn không mau động thủ, không muốn lấy tiền nữa phải không?”Tráng hán chà chà tay, lẩm bẩm một câu hàng này thật biết chơi, rồi hướng hai tên đồng bọn ra hiệu, hợp lại vây lấy bọn chui dao đánh ngất tiểu nha hoàn, đại hán đỡ lấy tên say rượu Tiêu Trường Hiến, ra hiệu hỏi Văn Điềm giờ làm gì nữa Điềm lạnh lùng Tiêu Trường Hiến đang kêu la gọi bậy, lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác muốn lột da lóc xương một thằng khốn cặn bã. Truyện dễ thương, mấy chương đầu đừng thấy thụ đụng tý là khóc mà lầm em nó bánh bèo nhé, muốn ăn của ẻm không phải dễ đâu. Thằng bé dần dần trưởng thành, biết gánh vác sự nghiệp gia đình, lo cho mẹ và chị gái sinh đôi. Cơ mà bản tính thằng nhỏ thì vẫn mãi là cục bột trắng tròn dễ bắt nạt đương nhiên là chỉ khóc trước mặt chồng nó thôi. Đọc truyện này, ta nói chứ chuẩn cho câu "chủ nào tớ nấy". Thằng chủ không được bình thường kéo theo bầy tôi tớ cũng như chó điên. Công là tướng quân vì nhiệm vụ nên vác đao lên núi giả danh thổ phỉ, tiện đường cướp luôn một áp trại phu nhân về nuôi. Xong nhiệm vụ vua gọi không chịu về, ôm khư khư cái cột nhà thụ đòi ở lại cua trai. Chỉ tội mấy ông lính, mình thì ở đô chờ mốc mỏ trực nó về để ra biên cương đánh đấm, còn thằng sếp thì ở quê sống tiêu dao rảnh rỗi đi cua trai. Thương cả ông quân sư nữa, đúng cái số bị hành, bạn nó mà nó sai như sai chó. Chỉ trách sao năm xưa mình mắt mù lại đi theo chân cái thằng này, giờ muốn quay đầu cũng đã muộn. Nghi vấn ông này cp với chị bạn thụ. Công cũng ít có chơi ngu lắm. Thích chọc con người tức xù lông chơi, đợi hồi nó khóc thì hoảng. Ngu chưa con, tự mà dỗ nhé. Warning Tuy tui biết đây là truyện cổ trang nhưng lúc yêu đương còn ta ta ngươi ngươi tui rất khó chịu, vậy nên tui quyết định đạp lên dư luận mà sống, thay đổi cách xưng hô là ta – em, anh – em. Còn nữa, tui rất hiếm khi đọc truyện cổ trang, lại không biết edit cổ trang, tui sẽ cố hết sức, chỗ nào chưa vừa ý thì nhớ góp ý nha, tui sẽ xem xét nếu ưng ý tui sẽ sửa, cảm ơn. ల◕ ◠ ◕ Tui không cắn đâu, thiệt, vậy nên hãy comment điii.

ai cho anh mắng em